Tuesday, February 9, 2010

Đi London, thấy gì?

y như mình nghĩ, London không phải là một thành phố lãng mạn, mặc dù chỉ nội cái lý do đưa mình đến London là đủ (dư thừa???) lãng mạn lắm rồi. Không phải là lần đầu nhưng cũng được coi như lần đầu vậy, vì 2 ngày 2 đêm ngắn ngủi ở lần thứ nhất đó mình dành hết cho nhân vật và lờ luôn "bối cảnh". Đi London lần đầu tiên về, ai hỏi London ra làm sao toàn lắc đầu cười trừ vì chẳng lẽ lại kể cái bức tường (trần nhà thì đúng hơn, hehehe) của apartment nơi nhân vật ở ...lung linh lắm. Và nếu tính food delivery từ một 3-star Michelin Indian restaurant là một kinh nghiệm ẩm thực ở London thì chắc chắn đó là lần đầu tiên và duy nhất... cho tới tuần rồi.

Chuyến đi được bắt đầu một cách không lấy gì làm sáng sủa. Tiện thể, phải thêm vào kinh nghiệm sau đây với AirTransat và Thomas Cook để ai có đọc được thì tránh xa 2 hãng này ra, và nếu nhân viên của Vietnam Airline hoặc Pacific Airline có đọc được thì cũng tự hào ít ra họ còn đỡ tệ hơn 2 hãng trên kia nhiều, nói vậy để thấy Thomas Cook dở đến mức nào. Giờ bay ghi trên vé là 6:15pm Friday January 29th; theo như Thomas Cook đã cẩn thận dặn dò, mình nghiêm túc có mặt 3h trước giờ bay để xếp hàng làm thủ tục check-in, không quên đem theo quyển sách mới (Thiệt tình là ai ngán mấy chuyến bay dài thì ngán chứ mình thì rất bồ kết cái vụ này, vì sẽ tận dụng thời gian này để đọc, trừ việc nếu xui xẻo ngồi kế bên trẻ em hay khóc). Quay lại vấn đề Thomas Cook. Xong việc check-in, mình ung dung, thong thả đến boarding gate, tìm chỗ ngồi để nhâm nhi
ly Caramel Macchiato và đọc vài trang đầu của quyển sách.

5:15pm, vẫn chưa thấy nhúc nhích, không sao cả, mình đã bắt đầu rất thích cái cách Paul Krugman đơn giản hóa sự phức tạp của các quy luật kinh tế...tiếp tục đọc vậy. 6:00pm, có thông báo boarding, nghĩ trong bụng vậy là ỗn, không sao, trễ chỉ có 30 phút, mặc dù nếu Thomas Cook thông báo và xin lỗi việc trễ nãi đó, chắc hành khách sẽ cảm thấy được tôn trọng hơn??? Mình cũng không việc gì vội vàng xếp hàng với mọi người, đã có số ghế rồi, vả lại mình chẳng có hành lý gì cả ngoài ly cafe và quyển sách nhỏ. Là người cuối cùng bước vào máy bay, mình mỉm cười thân thiện chào các tiếp viên, cảm thấy thật thoải mái vì sắp được ngồi thưởng thức cuốn sách một mạch từ Toronto đến London. Sự đời thật không đơn giản...

Yên vị chừng được 15 phút, một anh tre trẻ đến cười tình, bảo rằng anh ấy và vợ bị chia cắt, không được ngồi gần nhau, hỏi mình có thể nhường ghế cho họ và chuyển đến ghế khác không. Ừ thì làm một việc tốt vậy, chỉ tội cho con nhỏ ngổi chung hàng ghế, nó sẽ phải chứng kiến nhứng pha mùi mẫn các kiểu của cặp này, hình như khi bay trên bầu trời, việc đụng chạm nhau nó...khác khác nhỉ..., lại lạc đề rồi...Chuyển đến phía trên (cũng may, không phải phía sau), kế mình là một bà dân
Anglo-Saxon chính hiệu (ôi, sao mà mình không ưa được họ, có vẻ redneck thế nào ấy, nhưng bà ấy dễ thương ở chỗ sau này chính bà ấy cũng công nhận chồng bà ấy là redneck, chuyện này cứ làm mình tủm tỉm cười). Nhìn cellphone lần cuối trước khi tắt đi, đồng hồ đã chỉ 7:00pm, trễ gần 1h mà máy bay vẫn chưa thấy nhúc nhích gì.

7:30pm, captain thông báo cửa sau máy bay không đóng kín được, yêu cầu hành khách kiên nhẫn ngồi chờ toán kỹ sư đến để sửa. Chờ vậy, an toàn là trên hết, vả lại đến London thay vì 6h sáng thì 8h sáng chắc sẽ lý tưởng hơn... 8:30, kỹ sư vẫn đang trên đường đến, mình đã đọc đến chapter 3, giai đoạn khủng hoảng kinh tế của Châu Á những năm 1997-1998.

9pm, toán kỹ sư phán rằng mọi người phải rời máy bay để họ sửa, thế là mọi người rồng rắn kéo xuống phòng chờ. Việc đọc sách của mình bị gián đoạn.

10:30pm, đã bắt đầu nhen nhúm nỗi bực tức vì mình đã có mặt ở sân bay từ 3pm, ma 7h sau vẫn còn loanh quanh đây. Nó xẹp lại chút xíu khi nghe thông báo cửa máy bay đã được sửa xong và hành khách được mời boarding lần 2. Mình lại an tâm lôi sách ra đọc tiếp sau khi không quên call cho nhân vật bảo không cần thức sớm đi pick up mình nữa. Máy bay bắt đầu khởi động máy. Mình nghe mùi ...khét, nhìn quanh quất thấy không ai có phản ứng gì khác lạ, mình nghĩ thầm chắc tại mũi mình hơi quá nhạy cảm... 30' sau khi khởi động, máy bay vẫn không nhúc nhích, mình ngờ rằng mình đã đè xẹp nỗi bực tực lúc nãy quá sớm. Captain thông báo động cơ máy bay bị hỏng và ông ấy chắc chằn máy bay sẽ không cất cánh trong đêm mà phải chờ ít nhất 24h nữa. CÓ TƯỞNG TƯỢNG ĐƯỢC KHÔNG???

Có lẽ không cần phải kể tiếp diễn biến của câu chuyện thi cũng đủ hiểu mình cáu tiết tới mức nào. Về đến nhà cũng đã 1h sáng, lẽ ra giờ đấy đã có mặt ở London nếu mình chịu mua vé Air Canada hoặc British Airline thay vì Thomas Cook để tiết kiệm $300. Vacation 5 ngày bị cắt bớt đi 1 ngày quý giá. Thế mà cho đến hôm nay, gần 1 tuần sau khi về đến Toronto, Thomas Cook vẫn chưa hề làm một nghĩa cử nào, kễ cả gửi thư xin lỗi. Mình call họ, họ bảo là không làm được gì vì mình đã không mua travel insurance. Láo thật! Mình phải to tiếng rằng "Tại sao tôi phải mua insurance để bảo đảm cho cái mà tôi phải trả tiền để có được, tức là chất lượng dịch vụ của hãng hàng không? Tôi đâu có cancel chuyến bay của mình vì tôi bệnh hay tai nạn, các người cancel chuyến bay vi lý do kỹ thuật của máy bay cũ kỹ của Thomas Cook...." blah blah blah....Cuối cùng thì họ cho mình credit để bay lần sau, nhưng mình đâu có muốn bay thêm một lần nào nữa với họ!

Nói tóm lại là chuyến đi London bắt đầu một cách rất không lý thú cho lắm, chả trách gì mình đã không thấy London êm đềm và lãng mạn. Đương nhiên, việc đó không làm ảnh hưởng đến nguyên do duy nhất kéo mình đến London, nhân vật ở đó vẫn rất hot, đủ để mình (tạm) quên đi những gì xảy ra 36h trước khi đặt chân lên vỉa hè London Bridge Station.

Nhân vật có căn hộ nhỏ xinh kế bên sông Thames, Tower Bridge, nhìn sang là Tower of London. Tuyệt vời! Ngày đầu là Chủ Nhật (chết tiệt Thomas Cook vì lẽ ra ngày đầu là Thứ 7 theo kế hoạch), chương trình chỉ có thức ăn ngon, rượu vang và (xin lỗi) cái mà ai cũng biết là cái gì đấy. Nhân vật đã book trước bữa tối ở Le Pont De La Tour cách nhà 2 phút đi bộ (xin nói trước là blog này không phải để khoe gì gì đâu nhé, thật ra chủ blog là người có bao tử của con voi và trí nhớ của con kiến cho nên có tham vọng ghi chép vào tất cả những thứ liên quan để sau này còn có cái mà...tham khảo). Trước khi chỉn chu quần áo, nhân vật nữ chính và nam chính đã làm một liều thuốc ăn ngon để có thễ maximize cái gọi là kinh nghiệm ẩm thực do Le Pont De La tour mang lại, công nhận hiệu quả! Chưa bao giờ nếm terrine de foie gras ngon như vậy, hmm...nếu như tính món pate gan mà mẹ vẫn hay làm ở nhà là một loại terrine thì chắc món terrine cua Le Pont phải ngậm ngùi đứng thứ 2 thôi. Nhưng lúc ở nhà hàng thì hoàn toàn chẳng nhớ gì đến món pate gan của mẹ cả, chỉ thấy vị giác và khứu giác của mình được kích thích và thỏa mãn liên tục (ôi ngôn ngữ, nhưng mà phải thế mới tả một cách chính xác cảm giác của mình trong ngày hôm đó).
Ngày mai kể tiếp phần còn lại....giờ phải học tiếp rồi...








No comments:

Post a Comment