Ngày thứ 2 của chuyến đi, cũng là ngày thứ 2 đầu tuần, nhân vật phải đi làm. Mình hăng hái chuẩn bị đi khám phá London một mình, đương nhiên không quên nghĩa vụ đèo cái laptop và quyển GMAT ra quán trà Teapod đầu ngõ để review 2 tiếng cho đủ...chỉ tiêu mỗi ngày (ngày 19 tháng 2 là ngày thi, lẹt đẹt mãi vẫn ở con số 720, mà 760 thì trường nó mới nhận vào, eo ôi sao run thế...)
Quán Teapod ngoài hàng trăm loại tea còn có món Greek Yogurt thật là độc đáo. Yogurt nguyên chất, không hề có thành phần gì khác ngoài sữa 7% (wholemilk là 3.5%) và men. Quán nhỏ nhắn và yên ắng (trước 12h thôi ạ vì khi giờ ăn trưa đến thì quán đông đặc dân văn phòng từ các building gần đấy), lý tưởng cho việc bút nghiên GMAT của mình. Và tất nhiên là 3 buổi sáng liền, ngày nào mình cũng đến vào tầm 9h sáng để chén món Greek Yogurt bổ béo trộn với dâu tươi, chuối, honey và granola, 1 bình trà xanh, và ngồi đó 2h dùng free broadband để làm bài (tại sao không làm bài ở nhà? vì nhân vật chỉ vừa dọn nhà có vài tháng thôi, đi công tác liên miên nên chưa mắc TV cable và broadband).
Đến 12h thì cái sự nôn nóng đi lòng vòng London đã chiến thắng, không thể nào ngồi lâu hơn được nữa. Để giỏ xách và laptop ở nhà, mình đeo cái máy ảnh, cầm theo cái Oyster Card (là một loại thẻ dùng cho public transportation ở London, rất tiện lợi). Đi đâu trước? Tất nhiên là Tower Bridge trước vì kế bên nhà. Gió se lạnh và nắng vàng rực. Nhân vật bảo mình may mắn vì London mùa này thường u ám lắm. ừ thì may, cũng phải bù cho người ta vụ máy bay bị delay 24h chứ. Sông Thames không êm đềm, nhìn sao cứ thấy xám xịt và dữ dội. Mấy chiếc tàu chở khách du lịch lượn lờ trên sông, cảnh quen thuộc cứ như là mình đã thấy nhiều lần lắm rồi. Thật ra đi du lịch theo cách mình là hòa nhập vào cuộc sống của dân bản xứ và tìm hiểu văn hóa của họ, cho nên những chuyến du lịch theo tour chừng 2-4 ngày coi bộ không hợp với mình cho lắm vì sau những lần như vậy, cảm xúc của mình về những nơi ấy rất ít ỏi. Quả thật là với người không thể đứng yên ngắm cảnh như mình thì 5 phút đứng cạnh sông Thames là quá đủ. Vậy cho nên tiếp bước đến London Bridge Station, bắt train đi đến Charing Cross để có thể bách bộ downtown London. Charing Cross Station nằm ngay entrance của Trafalgar Square, kế bên Trafalgar Square lại là British Museum. thật là tiện lợi. Lại nhớ lúc học lớp 6, năm đầu tiên được làm quen với tiếng Anh. Lesson 6 (hay Unit 6?) là bài nói về London, mình vẫn nhớ như in các địa danh trong bài học: Thames River, Trafalgar Square, Piccadilly Circus, hình như có cả hình minh họa của London Eye, bạn Mary và Daisy là "tourguide". Mà lúc đấy lớp 6 cứ ngồi tưởng tượng chắng biết đến bao giờ mình mới có thể đặt chân đến nơi thần tiên London ấy. Giờ mình ở đây, mỉm cười chạm tay vào Nelson's Column được canh giữ bởi 4 bức tượng sư tử dưới chân. Cũng muốn vào British Museum nhưng mình bị cuốn hút bởi Art nhiều hơn, và thời gian thì có hạn, thế là cất bước đến St. Jame's Park để rẽ vào ICA (Institute of Contemporary Arts). Mua ticket vào xem Horses, beautiful documentary! Sau đó nghe David MacLagan nói về outsider art, ông ấy thích Art Brut, nhưng mình thì không, mình vẫn thích nghệ thuật gần gũi với cuộc sống bình thường hơn.
Mình đi bộ dễ có đến 4h rồi đấy, vẫn chưa hề mệt. Và vì đã sẵn ở St Jame's Park nên cũng tiện đi ngang qua nhà của Nữ Hoàng Anh xem sao, Buckingham Palace nguy nga lấp lánh trong nắng chiều. Mình (lại) may mắn khi đi ngang qua nhân dịp tụi guards đổi canh gác nên trống kèn tưng bừng. Có rất nhiều du khách đứng đợi giờ chuyển canh gác, ấy là vì các website du lịch đều khuyên du khách nên mục kích cảnh tượng này. Đi ngang qua đàm du khách, họ hỏi với theo "Ni hao ma?" hmmm, tớ đếch có phải là bọn Tàu đâu nhá, cái bọn này đến là ignorant, thề là mình không hề có nét nào giống con gái Trung Quốc, trừ tóc màu đen ra. Đối với bọn Tây ignorant này thì hễ ai mà tóc đen da vàng là Tàu cả lũ. Mà trong suốt mấy ngày đi lòng vòng London thì có ít nhất là 3,4 lần họ "Ni hao ma" với mình, có lẽ vì tiếng tăm (cả tốt lẫn xấu) của Trung Quốc ngày càng lớn.
Sheli có nói muốn đi shopping thì nên rẽ vào Oxford và Regent. Thế là mình lại bon chen tiếp bước đến Piccadilly Circus. Rẽ vào shop Cool Britanians mua trái banh Arsenal cho thằng nhóc em trai vì nó là fan ruột của Arsenal, mua luôn cái áo khoác Man-U cho thằng em họ vì nó yêu Man-U hơn cả bạn gái. Trong Cool Britanians có quầy bán vé xem musicals, mình thì đang tìm vé để xem Hairspray cho tối thứ 3. Cô bé bán vé người Italian rất xinh và nói tiếng Anh với accent Italian cute không chịu được, giờ thì mình quên tên rồi (đấy, đã bảo mình có trí nhớ của con kiến). She nói tiếc quá vì mình chỉ lưu lại London vài ngày, nếu không đã có thể xem The Phantom Of The Opera có Keira Knightley diễn. Thôi, để lần sau vậy, nhân vật thành Londoner thì mình phải bay sang đây dài dài rồi, ấy là nếu không có gì thay đổi lớn lao... She đề nghị mua vé bao gồm cả xem musical và dinner nhưng vé như thế thì chỗ ngồi lại không tốt, xem musical mà ngồi phía sau thì mình không muốn, cuối cùng cũng mua được 2 vé rất ổn: O13 và O14, Stalls, Shaftesbury Theatre, yay!
Tung tăng đi ra khỏi Cool Britanians thì bị một người nhìn giống người Ấn Độ chặn lại. Giật mình không hiểu vì sao thì anh ta cười tươi và hỏi có phải hồi nãy cô đi bộ ở Buckingham Palace không, sao cô đi bộ nhiều thế (vô duyên!), cô nổi bật vì cô mặc áo khoác màu đỏ (cái này đích thị là chủ ý của mình khi mặc màu đỏ hìhì...), và vòng vèo gì thì đương nhiên cuối cùng là hỏi có muốn anh ta dẫn đi lòng vòng London không. Mặc dầu anh chàng trông cũng kha khá, và mình thì lại đang đi lòng vòng một mình, nhưng quả tình là mình không có hứng...đùa, vả lại khả năng xảy ra phiền phức là...khá cao. Cho nên mình đành từ chối với lý do mình đã có...tourguide, kiêm lover rồi.
Thêm một observation, ở Anh, nhất là London, người Ấn Độ nhiều kinh khủng, chiếm gần 50% trên tổng số người Châu Á tại đây, có lẽ vì India là nước trong Common Wealth nên họ thiết lập cuộc sống ở Anh từ rất lâu, đa phần đều là người có giáo dục và có nghề nghiệp ổn định, nếu không muốn nói một số ít Indian ở London là rất giàu có và quyền lực. Chủ của doanh nghiệp steel lớn nhất London, cũng là chủ của doanh nghiệp trà lớn nhất UK, Tetley, là một gia đình Indian, Tata Group. Cũng nhờ có nhiều người Ấn Độ ở London nên ẩm thực Indian ở London có thể nói là số 1, đương nhiên không kể tới chính quê hương của họ.
Quay trở lại đường Regent và Oxford và shopping ở London. Đa số shop đều giống nhau, nếu giới trẻ Bắc Mỹ mê thời trang kiểu cách Châu Âu, thì để cho cân bằng giới trẻ Châu Âu cũng yêu thích phong cách easy-going của Bắc Mỹ, nhất là khi giới thời trang đang trở lại phong trào hippie. Vậy cho nên đi trên đường Oxford cũng cho mình cảm giác giống như khi mình đi Bloor-Bay-Yonge-Queen ở Toronto và Santana Row ở San Jóse, ngoại trừ việc đồ ở London mắc hơn nhiều! Cũng cái áo H&M mình mới tậu hôm trước giá $28CAD, thế mà ở London la 21 pounds (tương đương $38CAD). Cho nên đi cả buổi, mình chỉ mua mỹ phẩm ở Lush vì họ sản xuất tại UK nên giá rẻ hơn Canada. Tạt ngang Starbucks mua ly Caramel Macchiato, dạo này sao ghiền cái caramel này thế không biết, mắc gấp đôi quê mình, tỉ giá CAD và bảng Anh rất bất lợi cho dân Canada khi đi du lịch bên đây.
Nhân vật đi làm cứ sợ mình lạc nên hay gọi hỏi lung tung, lạc thế nào mà lạc, ông bà mình có câu "đường đi ở cửa miệng", không thì đường đi cũng nằm trên cái subway map mà nhìn đâu cũng thấy. 6h chiều, đoán chắc nhân vật cũng sắp xong việc, mình quay trở về, lần này không đi train mà đi tube theo Charing Cross-Waterloo-London Bridge. Lần này thì chắc chắn mình nhìn y chang khách du lịch ngơ ngáo vì hệ thống underground transportation ở London thật rộng lớn. Nếu như ở Toronto có 2 lines subway chia ra 4 hướng Đông Tây Nam Bắc thì tube ở London có 9 lines và chia thành 4 zones. Vì London là thành phố du lịch (có nhiều người ngơ ngáo giống mình) nên khắp nơi đều có những bảng hướng dẫn rất rõ ràng và dễ hiểu. Thế là a lê hấp, có mặt tại Mark&Spencers (M&S) đúng 6:20 gặp nhân vật vừa tan ca. Nhân vật làm ở Earnst&Young , kế bên là M&S, nơi yêu thích của mình vì đồ ăn thức uống ở đây nhìn tươi ngon và rất bắt mắt, mỗi tội hơi đắt. Mình được toàn quyền chọn nhà hàng hoặc tại gia nhưng vì tối hôm trước đã ăn ở Le Pont de la Tour nên hôm nay ở nhà cho...ấm cúng vậy.
Phần sau của ngày thứ 2 chỉ toàn chuyên ấm cúng ở nhà thôi nên không tiện viết ra :) ngày mai lại tiếp tục chuyện của ngày thứ 3: vi vu London trên chiếc vespa và the musical: Hairspray.
Phượng Hoàng nay đã về đâu…
8 months ago

No comments:
Post a Comment