Thursday, February 11, 2010

London, ngày thứ 3

Nhân vật tận dụng quyền work-from-home để có thể giới thiệu mình với London một cách chính thức (ah, nguyên văn nhân vật nói introduce you to London, not London to you since London is not as special as you). Vẫn không quên nhiệm vụ GMAT, 2 đứa khệ nệ laptop với lại sách vở đến Teapod dùng broadband chùa và ăn điểm tâm (Greek Yogurt, dĩ nhiên). 2h ở Teapod, nhân vật hỏi where do you want to go, my dear, mình trả lời gọn lỏn home, thì cả ngày hôm qua lang thang downtown rồi, ngày mai biết trước cũng sẽ lại lang thang một mình khắp các gallery và museum, vậy nên phải tận dụng lúc nhân vật ở nhà mà...riêng tư :D long-distance nó khổ thế đấy...

Chuyện đáng kể nhất của ngày thứ 3 thì không thể kể, vậy thôi viết tiếp chuyện ăn uống. Buổi chiều 4h, bụng đói, tủ lạnh thì đã bị 2 đứa vơ vét tối hôm trước (hậu quả của một liều thuốc ăn ngon khác, cái này phải khen tặng nhân vật đã chuẩn bị khâu này rất chu đáo). Nghĩ tới Bengal Clipper kế bên nhà với những món Ấn Độ tuyệt vời, thế là háo hức kéo nhân vật đến nhà hàng do Michelin cấp 3 sao này. Lần trước đã được thưởng thức món ăn tại đây. Món ăn độc đáo nhất của họ là Murg Sagrana, gà nấu trong cream và gia vị truyền thống, thường chỉ được bày ra trong đám cưới của người Ấn. Murg Sagrana đi kèm với pilaw rice (cơm nấu với saffron). 2 đứa đói bụng nên tham lam gọi thêm 1 phần peshwari nan (cũng giống như nan thường nhưng phía trong là mix dừa và nho khô, ngon một cách không cưỡng được). Bengal Clipper chỉ được ở chỗ đồ ăn ngon cực, nhưng giá thì ôi thôi, cũng như các nhà hàng được sao của Michelin, cao ngất ngưỡng, mà phong cách phục vụ cũng như interior décor tầm thường nếu không muốn nói là tệ. Địa điểm lý tưởng vì nằm cạnh sông Thames (có lẽ điều này justify cho vụ giá món ăn trên trời?). Bước vào nhà hàng, mình được nhanh chóng dẫn đến bàn ngồi và họ lấy áo khoác của mình đem đi coat check hộ. Phục vụ tới đấy là chấm hết. Hai đứa ngồi xuống, chưa kịp liếc cái menu, đã có server đến hỏi muốn uống gì, trời thiếu chuyên nghiệp quá, hỏi sớm vậy sao người ta lựa rượu đươc, trừ điểm. Nhân vật order Cobra (1 loại bia Ấn Độ ở London, uống cái này ăn curry Ấn thì tuyệt, đây cũng là slogan quảng cáo của Cobra, vì vậy nó rất popular ở London, nơi người Indian chiếm gần 7% dân số. Mình thì chỉ thích rượu đỏ, mà wine list ở đây không phong phú lắm, chỉ co Merlot by glass, vậy nên thôi, uống Perrier cho nó...tinh khiết. Danh sách món ăn thì đã được bàn bạc từ trước, stick with what we like, thế nên thực đơn bữa ăn không thể thiếu Murg Sagrana peshwari nan, kêu thêm món King prawn special cho nó có mùi biển tí. Từ lúc order thức ăn và các món ăn được bê ra xong, tuyệt nhiên không có ai lai vãng để mình nhờ cậy hoặc đến hỏi han minh i.e. món ăn có được không, mình có doing okay không etc...Nói túm lại, nhà hàng này mình sẽ gọi nó là tiệm ăn chứ không thèm gọi là nhà hàng nữa. Nhà hàng mà không có characteristics thì không xứng đáng là restaurant, theo mình nghĩ.

Ăn uống no say, về nhà chuẩn bị vi vu bằng vespa. Chả là nhân vật vốn là người bảo vệ môi trường đến hơi thở cuối cùng nên quyết không mua xe 4 bánh, trừ phi nó là xe chạy bằng điện. Mà nhân vật lại không thích public transportation cho lắm, người khó ở thế đấy. Vậy cho nên để tiết kiệm tiền nhân vật nuôi cánh tài xế taxi (nên để tiền đấy mua vé cho tui sang London hị...hị...), với lý lẽ vững chắc là nếu you đi taxi thì chẳng khác gì góp phần hãm hại môi trường thêm (kiếm sao ra chiếc taxi nào chạy bằng điện?), mình đã thuyết phục được nhân vật mua chiếc vespa cực stylish để chở mình đi dạo London. Đầu đội cái nón cối to đùng đùng, hic nón đúng tiêu chuẩn ở đây không xinh xắn như nón của các bạn ở nhà chút nào, 2 đứa trực chỉ hướng Shaftesbury theatre. Chạy ngang lâu đài Westminster đẹp ơi là đẹp, tự dưng không hiểu sao lại nghĩ tới vampire, có lẽ vì hôm đó sương mù nhiều và trời thì chập choạng tối nên Westminster có vẻ huyền bí lắm. Từ nhà ra Shaftesbury khoản 20' chạy xe vespa, nếu đi bằng xe hơi thì chắc phải đến 40' vì đường London nhỏ xíu mà dân thì đông lắm, vả lại tầm peak hour nên kẹt xe hơn cả downtown Toronto (không dám so sánh với Sài Gòn nhà ta vì SG là vô địch rồi). Rạp Shaftesbury nhỏ nhưng kiến trúc bên trong rất đẹp, tuy hơi cũ. Hairspray là một vở nhạc kịch dễ xem, vui vẻ và các diễn viên ngoài hát cực hay (đương nhiên), nhảy múa cực đẹp (lại đương nhiên!), họ còn làm cho mình phục sát đất vì họ có năng lượng hầu như không bao giờ cạn. 3 tiếng đồng hồ nháy nhót liên tục thế mà vẫn hát trong trẻo, bảo đảm không lip sync nhé, thì tài thật. Giống như đi xem đa số các musical khác, đi xem Hairspray chỉ có mục đích giải trí là chính, thay vì, chẳng hạn, đi ăn nhà hàng. Đi xem vể, ấn tượng đọng lại chỉ ở những điệu dance
của thập niên 60 được thể hiện tuyệt vời, giọng hát cao vút của Charlotte Riby (vai chính Tracy) và vai Edna do Michael Ball diễn rất duyên dáng

Nhân vật muốn dẫn mình đi ăn Peking duck vì theo hắn thì Toronto không có lấy một nhà hàng Chinese cho ra hồn. Hmm...thì để xem sao. Thế là 10h đêm, 2 đứa lại vi vu ra Leicester Square, Chinatown của London gần kế bên. Đã check trước ở TimeOut và tham khảo bạn bè của nhân vật, họ toàn là Londoner lâu năm, thì best chinois restaurant là China Tang
at The Dorchester và biết là nên tránh xa Chinatown at all cost nhưng trời đã tối, bụng thì đang kêu gào nên chẳng còn hơi sưc đâu mà fine dining, thế là đành nhắm mắt vào quán ăn ở Chinatown London vậy. nếu mình nhớ không lầm thì quán có tên là Red Dragon hay là Happy Dragon gì đấy (đặc mùi Tàu). Y như mình expected, đúng là tiệm ăn Tàu vì thảm thì màu đỏ nhưng đã cũ (tụi chủ Tàu bủn xỉn đời nào chịu thay thảm mới nếu thảm cũ chưa rách), bàn được trải bằng khăn trắng nhưng lại được phủ thêm một miếng nilon lên để tiện việc dọn dẹp (haizz....cái này tiêu biểu cho quán Tàu vì thứ nhất, nilon xài rồi bỏ cũng tiết kiệm hơn là đem khăn trải bàn đi giặt tẩy; thứ hai, dọn dẹp cực nhanh, thời gian đúng là tiền bạc vì tớ càng ở lại lâu để dọn dẹp thì chủ càng phải trả tiền công nhiều hơn), ghế (lúc mới) chắc nhìn đẹp đẽ, còn giờ thì có dấu vết đồ ăn trên đó (tiết kiệm tiền không đi thay áo bọc ghế). 5 phút đầu ấn tượng là như thế, nên việc bữa ăn có ngon hay không đã phần nào được định đoạt. Ah, dể cho công bằng thì mình cho một điểm cộng, quán này có coat check, không giông như quán Tàu ở Toronto, tiết kiệm mặt bằng đến nỗi không có lấy một cái giá máng áo khoác lên, thực khách toàn phải vắt áo lên ghế ngồi, bực! Thực đơn bữa tối của 2 đứa gồm: vịt Bắc Kinh, gà xào đậu xanh và bò xào cải thìa. 2 món sau không bàn tới vì mình làm ở nhà ngon hơn họ làm ở cái quán này. Vịt Bắc Kinh ở đây...ngộ! Mình cứ tưởng peking duck là vịt (da nhiều hơn thịt) chiên giòn, cuốn với bánh tráng mềm, dưa leo, sợi hành, rồi chấm tương, mình ăn lần đầu tiên là ở Hoằng Long, kế bên nhà hát thành phố, SG. Cái mình ăn ở quán Dragon gì đấy là crispy aromatic duck, một loại peking duck được chế biến bởi người Hoa ở London từ những năm đầu thế kỷ 20. Thịt vịt mềm và thấm gia vị vì đã được ướp 24h trước khi hấp 2h, rồi chiên giòn 10'. Giai đoạn hấp là để mỡ vịt chảy hết ra, do vậy thịt tuy mềm nhưng không được juicy như vịt BK kiểu truyền thống. Server đem 1/2 con vịt ra (mình không dám order 1 con vì sợ ăn...hết thì nguy, dù gì cũng nên giữ dáng tí), lóc thịt và da trộn đều lên và để đó cho 2 đứa xử. Nhân dịp này nhân vật tranh thủ hỏi cô bé có phải peking duck ở london khác peking duck ở những nơi khác trên thế giới, và peking duck nguyên thủy ăn như thế nào; mình thì biết chắc cô bé này không biết gì đâu, mặc dù cô là người Hoa chính tông. Thà về nhà wiki một phát. Xong 1/2 con vịt thì 2 đứa cugnx đã..khá khẳm nên không ăn thêm được 2 món gà và bò nữa, và cũng chẳng muốn take home làm gì. Về nhà ngủ thôi...

Giờ phải làm việc tí...mai lại tiếp tục ngày cuối cùng (của chuyến đi này) ở London



No comments:

Post a Comment